Tâm sự về nghề tư vấn Bảo hiểm nhân thọ

Tư vấn viên bảo hiểm là một người rất quan trọng trong việc đem ý nghĩa nhân văn của nghề đến gần hơn với người dân. Vậy tư vấn viên cảm nhận như thế nào về nghề tư vấn bảo hiểm nhân thọ? Hãy cùng theo dõi bài chia sẻ bên dưới của một tư vấn viên có tên Facebook Phạm Thúy đến từ Hà Nội nhé các bạn!

Hồi đầu đi làm bảo hiểm mình được giới thiệu một anh khách hàng. Mình nhớ khi ấy là cuối thu, trời hơi se lạnh, mình chờ anh khách hàng ấy ở một quán cà phê gần đường Nguyễn Khang. Nói chung thì tính mình hơi xuề xòa, trời thì thời tiết ẩm ương nên hôm đấy mình cũng ăn mặc không thời trang lắm. Sau rồi anh kia đến cũng khá đúng giờ. Tư vấn tư vấn các kiểu mất tầm 30p thì anh đang là người tư vấn quay ra tư vấn ngược lại cho mình luôn. Anh bảo mình toát lên 1 sự tội nghiệp anh thường thấy ở những người trẻ mới bắt đầu công việc bán bảo hiểm. Trông mình có nét run rẩy, yếu ớt (Chắc vì lạnh anh ơi).

 

Anh bảo mình chắc em đang mơ mộng làm nghề này có nhều tiền đúng không?, nhưng nó chỉ là cái bánh mà các công ty bảo hiểm vẽ cho em ngắm thôi. Em cần người dẫn dắt để đi cho đúng hướng. Sau đó anh nhiệt tình giới thiệu mình sang công ty của anh. Nghe đồn là một dự án startup, anh làm ăn với công ty đa quốc gia nào đấy tên dài loằng ngoằng mình không nhớ, chỉ nhớ là anh bảo toàn các siêu sao hô ly út tin dùng.

Anh bảo mình “Anh nói thật với em, thất nghiệp, ko có chõ nào đi người ta mới làm bảo hiểm. Nghề nghe nó đã không sang thì làm sao em sang được. Kể cả em có mặc vest, có đeo đồ trang sức thì người ta cũng không đánh giá em cao được. Em sang làm với anh, chỉ cần 3 tháng là khác ngay.” Mình cũng chỉ cười cười. Hồi đấy còn non quá, mà thôi cũng may cho anh, chứ cỡ anh mà gặp mình bây giờ thì cái phiên bản cục súc của mình chắc nó chửi anh không còn lối về.

Chỉ thấy buồn cười, ở đâu đó người ta vẫn có cái tư tưởng đấy, cái tư tưởng coi thường những người làm bảo hiểm.

Hồi mới làm nói thật là mình cũng buồn. Nhưng đến giờ thì nói thật là chỉ thấy thương. Vì có thể một lý do nào đấy dẫn đến viện người ta như thế. Có thể là do họ từng có những trải nghiệm đau thương bị ép mua bảo hiểm, từng bị từ chối chi trả trong uất ức, từng đi bán bảo hiểm và nhìn đâu đâu cũng là mặt trái của nghề….

Một công việc trừ khi là trái pháp luật, còn dù có làm gì thì cũng đều đáng quý vì nó đem lại giá trị. Nhất là với bảo hiểm. Bảo hiểm là một công việc rất khó, đòi hỏi nhiều kỹ năng.

Bạn vừa phải có kiến thức về y khoa, về pháp luật, về bảo hiểm. Khả năng đọc hiểu của bạn phải tốt để ngâm cứu câu chữ hàng trăm trang giấy. Khả năng trình bày cũng phải tốt để chia sẻ kiến thức cho người ta hiểu. Bạn cũng cần phải biết cảm thông và yêu thương.

Nói các bạn đừng tự ái, có bạn mua một cái hợp đồng nhỏ xíu nhưng nhìn tư vấn bảo hiểm như thằng ăn trộm, chỉ sợ mình sơ sẩy một phát là nó cuỗm hết tiền bạc nhà mình đi. Nói những câu rất khó nghe, đưa ra các tình huống đầy ép buộc (như ko thích kê bệnh, ko muốn đi khám, không đưa thông tin… nhưng bắt nta cam kết phải có lãi, phải trả tiền hết trong mọi tình huống…). Các bạn đâu có biết là người ta không phải thiếu cái hợp đồng của bạn thì người ta chết, mà đôi khi chính bạn thiếu cái đấy nhà bạn mới khốn đốn.

Thế nên nếu không có sự cảm thông và yêu thương, chắc chắn các bạn không thể bền vững với nghề.

Nói thật là mình thích bảo hiểm vì mình đươc biết thêm nhiều thứ và gặp khách hàng. Vì ngoài những khách hàng như trên thì có nhiều khách hàng hiểu biết, dù họ giàu hay nghèo mình đều thấy rất ấm lòng. Có những khách hàng rất nghèo, đến uống cốc nước họ bảo “May nhờ cô Thúy mà chị cũng thành người giá trị tiền tỷ đấy chứ”. Hoặc có những khách hàng giàu và giỏi vẫn nghiêm túc dành thời gian hàng giờ để nghe phân tích kế hoạch bảo hiểm.

Nếu không làm bảo hiểm, làm sao có được rèn luyện như thế, được gặp nhiều khách hàng như thế và có những cảm xúc đặc biệt như thế.

Có những lần, ký xong trời đã khuya, trên xe treo lủng lẳng quả bưởi khách hàng cho, một cái hợp đồng bé tẹo thôi nhưng mình vừa đi vừa khóc. Mình thấy mình rất giỏi, mình đã giúp được một gia đình có hợp đồng.

Rồi những lần thăm khách ốm, em bé bế trên tay, mẹ bé phờ phạc vì trông con cả đêm, giọng nghẹn lại nhưng vẫn nói “cảm ơn cô Thúy”

Những điều đấy không ai hiểu hết được và cũng không thể cho mọi người hiểu hết được. Nên điều duy nhất có thể làm là làm đúng và làm hết trách nhiệm của mình. Đừng nghĩ ai đang nhìn mình kỳ thị, đang xăm soi hay mỉa mai mình. Mình cứ tự tin mà bước đi trên con đường đã chọn.

Vì một khi nó là Đúng thì không cần ai phải nó nó Đúng, nó vẫn Đúng.